“Chuồn chuồn bay thấp thì mưa

Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm”

    Câu ca ấy hẳn ai cũng thuộc lòng. Nhưng có một điều đặc biệt ở loài chuồn chuồn làm tôi chú ý. Chuồn chuồn khi sinh con sẽ bay là là mặt nước, khẽ chạm đuôi một cái rồi bay đi, để lại dưới kia những cái trứng bé xíu đợi ngày nở.

      Chẳng hiểu sao, tôi thấy những cái trứng ấy thật giống trẻ mồ côi.

Chuồn chuồn bỏ quên những đứa con chưa nở...

      Một mùa Vu Lan lại đến. Năm nay vừa chuyển cấp, học hành chưa quá căng, tôi cùng mẹ lên chùa. Lâu ngày không đến, mới nhận ra nhà chùa vừa có thêm một nhân khẩu mới bé xíu xiu. Em chỉ mới gần 3 tuổi, cứ lẫm chẫm bước đi trong sân. Sư cười, bảo Phật nửa đêm đánh rơi em trước cổng chùa. À, tôi hiểu, và không dám hỏi thêm.

      Vu Lan là ngày báo hiếu, thể hiện sự kính yêu của những đứa con với đấng sinh thành. Tôi chẳng dám nhận mình là lớn, nhưng quả thật câu nói “Con yêu mẹ” không thể dễ dàng thốt lên, nên ngày lễ này là dịp ý nghĩa để giúp những người hay ngại ngùng những thứ đẩu đâu như tôi. Giữa những người và người đang rộn ràng náo nức cài hoa cho mẹ và giúp mẹ rửa chân, tôi thấy em cứ đứng ngơ ngác nhìn rồi lại thui thủi một mình. Vì em không có mẹ cha.

Ánh mắt thơ ngây ấy có cái gì đau đến nhói lòng…

      Vì em không có mẹ cha, em không được nghe câu hát ru à ơi đưa em vào giấc ngủ dịu êm. Vì em không có mẹ cha, em không được cõng trên đôi vai cha nô đùa thích thú. Vì em không có mẹ cha, em không được thấy những sợi tóc bạc màu, những vết chai sần tay cha lớn dần theo năm tháng, những vết chân chim ở đuôi mắt mẹ khi thanh xuân phai dần, để nuôi em khôn lớn. Vì em không có mẹ cha, mà ngày lễ Vu Lan em chỉ biết đứng nhìn, chẳng có ai để cài hoa, chẳng có ai để rửa chân, chẳng có ai để nói lời cảm ơn chân thành công lao dưỡng dục của đấng sinh thành.

      Tôi thương em. Thương cho đôi mắt trong veo ngẩn ngơ nhìn tình mẫu tử của mọi người. Thương cho cái dáng đi lẫm chẫm chẳng có đôi tay nào dang ra đón. Thương cho tuổi thơ non nớt không được trọn vẹn tình thương gia đình.

Có phải chăng nhiều lúc em trốn trong góc khuất khóc một mình?

      Em ơi! Sau này em lớn, trải qua những lễ Vu Lan một mình thế này, chắc hẳn em sẽ đau lòng tủi thân lắm. Liệu rằng em có tự hỏi, dáng hình cha mẹ ra sao, tình yêu cha mẹ thế nào? Tôi hi vọng rằng, cuộc đời sẽ bù đắp cho em. Mong rằng trong cuộc đời dài rộng, em có thể tìm thấy một mái ấm từ những người yêu em bằng cả tấm lòng.

      “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”, chưa bao giờ tôi xúc động vì câu này như lúc ấy. Lễ Vu Lan nào cũng có phần lời dạy của sư thầy, nhưng năm nay từng lời răn như êm ái dịu dàng thấm vào lòng tôi mà có lẽ không quên nổi. Tôi nhớ những lần cãi lại mẹ, nhớ những lần mẹ ốm mệt, nhớ cả những lần nước mắt mẹ rơi vì tôi. Bỗng nhiên tôi thấy sợ. Và tôi thấy yêu mẹ hơn bao giờ hết. Tình cảm từ tim cất lên thành lời, câu nói “Con yêu mẹ” hôm ấy thốt lên thật đơn giản và nhẹ nhõm biết bao.

Mẹ ơi, con xin lỗi và cảm ơn mẹ rất nhiều!

      Mẹ là duy nhất trên đời, chẳng ai thay thế được. Xin đừng chỉ trân trọng và thể hiện tình yêu với mẹ trong mùa Vu Lan, hãy quan tâm mẹ mỗi ngày. Bởi vì chúng ta còn may mắn hơn rất nhiều đứa trẻ ngoài kia, chúng ta còn có mẹ. Bởi vì ở góc sân chùa, có một dáng hình lẫm chẫm ngây thơ khao khát được như bạn, khao khát có tình yêu của mẹ cha, khao khát một mùa Vu Lan không phải ở một mình, giống như chuồn chuồn nằm im trong trứng đợi ngày bay lên…

 

Nguồn: Pexel, Solaodong, Daikynguyen.vn

Tác giả: Đan Tâm