Một mùa hạ có nắng vàng mang màu kỉ niệm... Một mùa hạ có những cơn mưa rào chợt đến, rồi lại đi rất nhanh... Một mùa hạ làm vương nỗi buồn không tên lên ánh mắt ai kia.... Một mùa hạ chưa xa mà đã nhớ... Người ta gọi đó là MÙA CHIA TAY....

Cái mùa chia tay ấy đang tới thật rồi đấy....

       Bạn và tôi, mỗi người chúng ta đều có một bức tranh cuộc sống của riêng mình. Thời gian, vấp ngã, khổ đau, cả nụ cười và niềm hạnh phúc sẽ làm nên sắc màu của bức tranh ấy. Sẽ có những mảng sáng của thành công, bình an trong cuộc đời và những mảng xám xịt nơi mà ta phải vượt qua khó khăn, thách thức. Nhưng rồi một khoảnh khắc... bạn sẽ giật mình... chợt vẽ trên đôi môi một nụ cười an nhiên... rồi một chút tiếc nuối... một thoáng xót xa và... đọng lại là một nỗi buồn mang mác đến hoang hoải, không tên... Đó là mảnh ghép muôn màu của tuổi thanh xuân trong cuộc đời mỗi con người, đặc biệt hơn cả là cái thuở dở dang còn cắp sách dưới mái trường THPT thân thương.Và thế là ta để lại nơi ấy một phần tuổi thanh xuân...

Mảnh ghép thanh xuân năm ấy...

       Cấp 3- chương cuối của thời học sinh hồn nhiên, mơ mộng chắc hẳn là nơi vui nhất, buồn nhất và “điên” nhất trong cuốn nhật kí tới trường của mỗi người. Người ta bảo cấp 3 khác cấp 2 nhiều lắm, cũng đúng thôi! Khi ấy, chúng ta như thấy mình bước sang một trang mới, một hành trình mới. Ta sẽ không còn thường xuyên gặp mặt những người bạn, thầy cô đã quen thân lâu nay. Bước vào sân trường, ngước lên bông bằng lăng tím mới nở, vẫn còn vương hương trên cành, lòng lại thoáng có chút e dè, lo âu và... bất an.

Chương cuối tuyệt vời...

       Nhưng rồi thời gian đã mang chúng ta gần lại với nhau. Thấp thoáng sau những vạt nắng vàng trên sân trường giờ ra chơi là tiếng cười khúc khích của mấy đứa bạn nô đùa, giấu của nhau chiếc giày, quyển vở... Hay những ngày sao mà trời cứ âm u mây mưa vì hai đứa hôm qua lại giận nhau rồi. Tối đến ngồi vào bàn học vừa thấy có lỗi vì đã lỡ lời với nó, lại vừa bực mình vì giờ ra chơi nó cố tình cười nói với cái đứa mà mọi khi cả hai vẫn nói xấu, định chọc tức mình đây mà... Dưới bóng  cây bằng lăng mới nở ngoài kia, ngan ngát một màu tím mộng mơ, còn là ánh mắt chất chứa biết bao nỗi niềm chưa nói. Có những thứ tình cảm thật đẹp, tinh tế, tựa như cánh bướm non tuyệt mĩ làm cho người ta ngây ngất, nhưng cũng lại rất dễ tan biến bởi nó mỏng manh quá mà....

       “ Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào vẫn không thể thắng được thanh xuân.” ( Trích “ Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” ).

...thời gian cứ lướt qua nhẹ nhàng như nó chưa hề tồn tại...

       Rồi vào một ngày nắng đẹp của mười năm sau, khi vu vơ nghĩ về những gì đã qua, ta sẽ phải bật cười lắc đầu, tự hỏi: “Mình đã từng như vậy sao?” Nhưng cho dù chiếc máy thời gian của Đôrêmon là có thật, cho chúng ta cơ hội quay lại nơi ấy bao nhiêu lần đi nữa, tôi tin bạn, tôi và chúng ta vẫn sẽ chọn sai theo cách này hay cách khác...vì tuổi trẻ là vậy mà...cái thời chúng ta mắc sai lầm để làm bước đệm của tương lai, cho những thành công sắp tới và...sẽ là mảnh ghép ngây ngô, đáng yêu và tuyệt vời nhất trong bức tranh cuộc đời mỗi người.

       Tuổi 17 của cái thời thanh xuân ấy, chung quy lại chúng ta vẫn không thoát khỏi chữ “tình”. Nghe nó đơn giản vậy đấy nhưng “tình” theo ta suốt cuộc đời và...cứ canh cánh trong lòng vẫn là thời gian thanh xuân đã qua dưới mái trường yêu dấu. Cái tình với thầy cô- những người lái đò tận tụy, đã không quản nắng mưa đưa thế hệ con thơ tới bến bờ tri thức; với lũ bạn một thời cùng buồn vui, tranh nhau miếng bánh, hay giận hờn vu vơ chỉ vì những hiểu lầm nho nhỏ...; và... với cả những nỗi niềm thật nhỏ nhặt, thật riêng tư vì... người ấy..., nhưng đã đi theo bạn suốt những năm tháng sau này của cuộc đời...

Thanh xuân giống như một lần chạy bộ.
    Chạy mãi rồi cũng sẽ mệt.
     Nhưng dù mệt người ta vẫn muốn quay lại những quãng ngày thanh xuân đã qua.”

       Mai ta xa nhau rồi... Đã tự nhủ với chính mình phải mạnh mẽ, bởi tất cả chúng ta đều muốn giây phút cuối cùng ấy được trọn vẹn trong hạnh phúc. Nhưng kỉ niệm cứ ùa về, làm con tim, khối óc nhỏ bé không đủ sức ngăn cản nổi cái dòng cảm xúc cứ nghèn nghẹn nơi ngực trái...Vậy là đã qua rồi một thời tuổi trẻ...và tôi để lại nơi ấy một phần tuổi thanh xuân...

...- Mày làm gì mà ngồi giữa hành lang thế. Mọi người nhìn mày kìa.
- Ừ kệ họ, tao muốn ngắm tuổi thanh xuân của tao ...

( Facebook: Xù Ngơ-12 sử khóa 2013-2016)

       Gửi đến những ai đã, đang và sắp xa cái nơi mà cơn mưa rào thanh xuân đã làm ướt hết cả bộ đồng phục tinh khôi màu tuổi trẻ những gì đẹp đẽ nhất. Dù sau này chúng ta có ra sao, thay đổi như thế nào thì thanh xuân vẫn ở đây...một phần thôi nhưng sẽ mãi tươi mới, vẹn nguyên dưới mái trường THPT chuyên Nguyễn Trãi thân thương... Đó sẽ mãi là điều tuyệt vời nhất của chúng ta.

       ....Một ngày tháng năm chưa xa đã nhớ...

Tác giả: Phan Hằng