MỘT NGƯỜI MẸ

    Trong mắt mọi người, Bi là một đứa trẻ hư.

    Bố mẹ cậu ly dị, cậu phải ở với bà ngoại từ nhỏ. Cậu luôn căm ghét những người xung quanh mình, ham chơi và chưa từng quan tâm đến việc học hành. Bi học kém, 9 tuổi nhưng vẫn chưa thể đọc rành mạch, rõ ràng. Cậu lại rất hay trốn học đi chơi. Thầy cô coi Bi là một đứa trẻ ngang bướng khó bảo, bạn bè thì xa lánh và  không chơi với cậu.

E:\Arabella Rose\Study\english\ng1.jpg

    Bi sẽ mãi chỉ là một đứa học trò lười biếng, ăn chơi cho đến khi cậu gặp được một người thầy- người đã thay đổi cuộc đới cậu. Người mà mãi sau này cậu chẳng thể nào quên. Cô Lan. Cô là một giáo viên trẻ đầy nhiệt huyết. Cô chuyển về trường Bi năm cậu học lớp Bốn và được phân công dạy lớp cậu do giáo viên dạy chính nghỉ dạy.

    Ngày đầu đi dạy cô đã nhìn thấy sự khác biệt ở cậu học trò này. Cậu đến lớp muộn, sách vở cũng chẳng đầy đủ lại xa cách với các bạn. Các đồng nghiệp ở trường cũng đã nói qua cho cô về lớp và bảo cô cẩn thận với Bi vì cậu bé rất khó bảo lại không nghe lời. Thế nhưng, là một người thầy, cô lại thấy rất thân thiết với Bi dù mới tiếp xúc và bắt đầu tìm hiểu về cậu học trò này.

E:\Arabella Rose\Study\english\ng5.jpg

    Qua mọi người, cô biết được hoàn cảnh gia đình của Bi và đến gặp bà cậu. Nhưng vì gia đình khó khăn, bà cậu lại không được đi học nên cũng không mong Bi tập trung vào việc học. Một hôm sau tiết dạy, cô bảo Bi ở lại. Cô hỏi:

   - Sao hôm qua em lại nghỉ học?

    Cậu không trả lời.

    - Sao em lại không làm bài tập?

    Cậu cũng không trả lời, chỉ cúi gằm mặt xuống. Lúc ấy, cô đã cảm nhận được trong ánh mắt lảng tránh của học trò mình một sự dao động.

    Cô bảo:

    - Một đứa trẻ ở tuổi của em phải tập trung học tập. Có vậy sau này em mới có thể nuôi sống bản thân. Em không học thì sau này chẳng thể lo cho mình được. Bản thân còn không lo được thì em không  thể suốt ngày đi chơi như bây giờ được đâu.

    Cậu vẫn chỉ im lặng.

    Cô đi cùng cậu về nhà. Cô kể cho Bi về câu chuyện thời đi học, tại sao cô muốn làm giáo viên, và muốn cậu bé kể chuyển của mình cho cô nghe. Bi chỉ lặng lẽ đi mà không nói một câu nào.

E:\Arabella Rose\Study\english\ng7.JPG

    Ngày hôm sau khi đi học, Bi không còn đi muộn và đã mang đầy đủ sách vở dù vẫn không làm bài tập. Cô Lan cảm thấy được sự thay đổi của cậu. Cuối giờ học hôm ấy, cô đã công bố danh sách những học sinh được chọn vào đội tuyển thi Olympic môn Toán, và trong đó có Bi. Cả lớp ai cũng bất ngờ và bàn tán rôm rả. Bi cũng không ngờ được chuyện này, cậu đã lên phóng giáo viên tìm cô Lan hỏi chuyện. Đi qua phòng Hiệu trưởng cậu đã vô tình nghe được câu chuyện giữa cô Hiệu trưởng và cô Lan. Cô Hiệu trưởng bảo:

    - Sao em lại chọn Bi vào đội tuyển? Em không biết về vấn đề của thằng bé sao? Quyết định của em có thể làm ảnh hưởng lớn tới thành tích của nhà trường đấy. Em nên suy nghĩ cẩn thận lại

Bi cũng nghĩ như thế. Nhưng không, cô Lan kiên định:

    - Bi là một thằng bé có tư duy tốt. Nếu tập trung đào tạo thì cậu bé sẽ đem lại vinh dự về cho trường. Mong cô tin ở em.

    Bi giật mình. Cậu không tin vào những gì mình nghe được. Đôi chân cậu khẽ run. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy ai nói về cậu như thế. Cậu về nhà và quyết định sẽ học hành chăm chỉ. Cậu muốn cho mọi người thầy khả năng của mình và chứng minh cô Lan không sai khi chọn cậu. Ngoài giờ học ở trên lớp cùng các bạn, cô Lan còn dành thời gian kèm thêm cho Bi, thỉnh thoảng cô cũng chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cậu.

E:\Arabella Rose\Study\english\ng2.jpg

    Hai cô trò đã trở nên thân thiết hơn qua từng buổi học . Bi dần mở lòng và kể câu chuyện của mình cho cô Lan. Hóa ra cậu từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, được yêu thương. Nhưng từ khi bố mẹ cậu ly hôn, do áp lực từ gia đình ,cậu đã dần chán việc đi học và bắt đầu ham chơi. Cô Lan hoàn toàn hiểu hoàn cảnh của cậu. Thực ra, Bi là một đứa trẻ đáng thương hơn là một đứa trẻ hư.

    Bi đã tập trung học và tiến bộ rất nhanh. Cậu đã giành được giải Nhì trong cuộc thi giao lưu cấp huyện, mang về danh dự cho ngôi trường cậu học. Tất cả là nhờ có cô Lan. Đối với cậu, hơn cả một người thầy, cô Lan là một người mẹ- người duy nhất nhìn thấy cậu- một đứa trẻ bất hạnh, thông minh, cần tình thương bị lớp vỏ lười nhác, ham chơi, hư đốn che dấu.

Thầy cô là như thế đấy. Dù học trò có nghịch ngợm, mải chơi đến đâu thì thầy cô vẫn là người cha, người mẹ dõi theo chúng  em. Nhờ có thầy cô chúng em được nuôi dưỡng thành những con người mới với những ước mơ, hoài bão riêng. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, xin chúc tất cả các thầy cô luôn mạnh khỏe, nhiều niềm vui để tiếp tục truyền ngọn lửa đam mê cho nhưng thế hệ mai sau.

 

E:\Arabella Rose\Study\english\ng4.jpg

 

Nguồn: Ảnh: Internet

Tác giả: Hương Giang