Nhật kí, ngày 8/3/2020. Gửi con, con trai của mẹ.

       Trời Hà Nội hôm nay mưa to lắm, gió cứ rít lên từng hồi buốt lạnh. Con ở ngoài đấy có rét lắm không, có đủ áo ấm để mặc không? Suốt bốn năm trời rồi, mẹ cứ mãi ngồi trong căn nhà tối đèn, trên cái ghế bạc thếch ngày trước con hay ngồi học, nhìn ra ngoài mà chờ con về nhà với mẹ. Con đi đâu chẳng nói với mẹ lời nào, chẳng chào mẹ, cũng chẳng để mẹ nhìn con bước đi. Mẹ chỉ có chiếc hộp đựng ảnh, quần áo hồi bé của con và những món đồ chơi con thích. Nhưng mẹ sợ con à, mẹ không dám mở chiếc hộp ấy ra, vì mẹ sẽ lại nhớ con, sẽ lại ôm vào lòng mình tất cả những thứ ấy mà khóc, khóc, và khóc không nguôi. Nhưng hôm nay mẹ quyết định mở hộp ra lần cuối, vì những ngày sắp tới là những ngày vô cùng đặc biệt đối với mẹ. Đó là những ngày mẹ mong chờ được nhận bông hoa thứ chín từ con…

      Được thấy con lớn lên từng ngày là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời mẹ. Mẹ còn giữ cái yếm màu vàng nhạt thêu hình con thỏ của con mẹ. Chiếc giày tí hon từ những ngày con chập chững từng bước đầu tiên cũng đã sờn. Chiếc balo hồi nhỏ của con, mẹ vẫn giữ ở đây. Khi mới vào cấp một, mọi thứ đều lạ lẫm với con: bạn mới, thầy cô mới, trường lớp mới; con sợ hãi, chỉ biết bám chặt, gục đầu vào vai mẹ mà khóc. Con bị bắt nạt, con cũng sà vào lòng mẹ, nước mắt nóng hổi ướt đầm hai bên má. Không sao đâu con mẹ, có mẹ ở đây rồi, mẹ yêu con. Nhưng con à, mẹ chẳng thể nào ở bên con mãi, rồi sẽ có lúc mẹ phải ra đi, nhóc con ở lại, một mình chống chọi với bao gian khổ, bất công. Không có mẹ, nhưng cứ mạnh mẽ và can đảm lên con nhé. 

       Lật qua cuốn nhật kí cũ bám đầy bụi bặm và ố vàng nhiều trang, mẹ chợt sững lại trước một kỉ niệm, sống mũi cay cay. Ngày 8/3/1998, trang nhật kí này mẹ để trống, chỉ có duy nhất một cánh hồng mẹ ép trong trang vở. Đó là ngày con tặng mẹ món quà đầu tiên. Chưa bao giờ có bông hoa nhỏ mùng 8/3 nào khiến mẹ vui đến vậy. Thằng nhóc sáu tuổi của mẹ cười toe toét, chạy đến bên mẹ với bông hồng đỏ tươi:" Mẹ ới, mẹ ới! Con tặng mẹ quà ngày phụ "nứ" này. Hôm qua con xin mẹ tiền đi mua bim bim nhưng con cất đi để mua hoa cho mẹ ấy!" Mẹ phì cười trước lời nói và khuôn mặt ngô nghê ấy. Con mẹ đã biết quan tâm đến mẹ rồi… Kể từ lần ấy, 8/3 nào mẹ cũng được ép một cánh hoa hồng nhỏ lên trang nhật kí. Cảm ơn con nhé, mẹ yêu con.

       Lật qua vài trang nữa, bắt gặp vài cánh hồng nữa, mẹ bỗng dừng lại... Ngày 21/2/2007, mẹ để trống. 22/2/2007, mẹ vẫn để trống. 23/2/2007, vẫn trống…. 8/3/2007, trống, không chữ, cũng chẳng có cánh hoa nào… Đó là những ngày tháng mà mẹ tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất vì cha con... mãi rời xa mẹ con mình trong một tai nạn ô tô khi đang chở con đi học. Nhóc con đứng đó, chứng kiến mọi chuyện. Mất mát, máu, dòng người, còi xe cứu thương, mưa,... đều quá sức chịu đựng của một cậu bé 15 tuổi. Mẹ xin lỗi vì đã yếu đuối, không bên cạnh để ôm chặt lấy con, để chở che con, để bảo vệ con. Cuộc sống của mẹ tối sầm lại, chỉ còn một tia sáng nhỏ, đó là con...

       Từ khi ấy, thằng nhóc chăm chỉ, hồn nhiên, vô tư của mẹ chẳng còn. Con trầm cảm, hay gắt gỏng với mẹ, tinh thần không ổn định. Kết quả học tập của con sa sút. Con dần quen với bia, rượu, thuốc lá, những bữa tiệc đêm. Con chẳng còn quan tâm đến mẹ, con chẳng còn sà vào lòng mẹ như ngày còn thơ bé, con chẳng còn tặng mẹ những bông hoa đỏ tươi… Mẹ mất con rồi…

       " Đừng uống nữa mà con, nghe mẹ đi con, mẹ xin con…" "Phiền quá! Bà bỏ tôi ra! Cuộc đời tôi… giờ chẳng còn gì nữa cả"

       Đau xé lòng…

       Rời xa mẹ được hai tháng ba ngày, giờ nhóc con của mẹ nơi đâu?

       Khi nào con về nhà, nhớ đọc những dòng này con nhé. Lần trước mẹ lên viện kiểm tra vì dạo này mẹ hay đau đầu quá. Qua mấy ngày thì mẹ cũng nhận được kết quả... Mẹ bị ung thư máu giai đoạn cuối, nhóc con của mẹ à… Mẹ khóc nhiều lắm, vì thời gian của mẹ chỉ còn được tính bằng ngày, mà mẹ chưa được nhìn thấy con mẹ lần cuối. Chưa được ôm con vào lòng lần cuối. Chưa được vuốt tóc con lần cuối cùng. Ồ! Nhưng mẹ lại chợt thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Biết đâu mẹ mất đi, mẹ lại nhận được hoa tang con tặng…, bông hồng không đỏ thắm mà trắng tinh khôi, bông hoa thứ chín mẹ mong chờ bao năm trời...

      Khi con đọc được những dòng này thì chắc mẹ cũng không còn ở nhà nữa, đừng gọi mẹ, đau lòng mẹ, nghe con.  Mẹ mất ông ngoại con từ khi còn bé, mất cha con, giờ thì mất con, cuộc đời mẹ đã đau đớn đủ phần rồi. Mẹ sắp ra đi, chẳng được thanh thản vì không che chở được cho con, không bảo vệ được con. Thôi con ở lại, gắng lên con trai mẹ nhé. Mẹ xin lỗi, mẹ mãi yêu con…

 

Tái bút: Giúp mẹ kẹp một cánh hồng trắng con tặng vào trang giấy này con nhé…

 

 

       

       



 

       

       

 

Tác giả: Ánh Dương