Gửi tháng 9 của tôi

Con phố chiều nay nhẹ tênh, chậm chậm trôi đi như đang hối hả đi tìm một chút nhớ. Tháng chín của tôi, sắp qua đi rồi, em mang nỗi nhớ về điều gì chăng ?

Đối với tôi, tháng chín thật đặc biệt. Em mang cho tôi những cảm xúc, tình cảm mơ hồ không rõ tên, khi tôi ngắm nhìn vẻ đẹp mơ hồ của em. Trong tôi, tháng 9 mang những vẻ đẹp tuy mong manh, nhẹ nhàng như làn sương khói quấn quít qua đôi vai gầy của cô thiếu nữ nhưng lại khắc sâu vào tâm trí từng chút, từng chút một.

Tháng chín trong tôi, đó là những buổi sớm đầu thu mát dịu, trong không khí mang một mùi hương đặc hữu dịu dàng an nhiên, với bầu trời xanh trong veo như đôi mắt đang cười nhìn tôi thật trìu mến.

Tháng chín trong tôi, em còn là những buổi chiều thu man mác hanh hao, những chuyến xe đi về chầm chậm, dòng nước lặng thinh, và những gợn mây nhàn nhạt buồn hiu hắt, không giữ nổi chút nắng cuối ngày.

Tháng chín trong tôi, đó là mốc thời gian kết thúc, cũng chính là lúc bắt đầu. Hạ lùi về cuối đường để nhường chỗ cho thu về, với bao điều mới lạ. Đó cũng là thời điểm bắt đầu một năm học mới hào hứng tươi vui nhưng bận rộn, với bao ước nguyện và mục tiêu đề ra của mọi người, đặc biệt là các bạn học sinh.

Tháng chín trong tôi, em là những cơn nắng vàng hao gầy, lẩn khuất trong những vòm lá cây, soi mình vào những hạt sương long lanh tinh khiết như pha lê, đùa giỡn với những nàng công chúa hoa duyên dáng, yêu kiều.

Tháng chín trong tôi, em mang theo cơn gió đầu mùa se se lạnh,nhẹ nhàng lãng đãng,chầm chậm như có như không lướt qua trên hiên nhà mỗi sớm mai, trên mái đầu ai kia mỗi sớm chiều đi về, gợi cho lòng ta nôn nao như đang nhớ về một điều xa xăm xưa cũ. Em còn là những cơn mưa bất chợt vội đến vội đi, không hề cho ta sự báo trước, khiến lòng ta hết từ bất ngờ sao mưa đến, rồi lại thầm trách sao mưa không ở lại lâu thêm chút nữa. Mưa mang cho ta sự hoài niệm, tiếc nuối về thuở ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ đùa nghịch cùng chúng bạn, về những tháng ngày an nhiên thanh thản, hay về một kỉ niệm nào đó đã khắc sâu trong tâm trí mà cứ mỗi độ thu về, ta lại không thể quên.

Tháng chín trong tôi, cũng là những buổi tối đi học về, cảm nhận khí trời mát lạnh, thấy mùi hoa sữa dìu dịu chứ chưa hề gay gắt, ngắm nhìn con phố chuẩn bị xuống đèn, cả thành phố cùng bước vào màn đêm sau một ngày nhộn nhịp nhưng có phần mệt mỏi. Hương hoa sữa dịu nhẹ cũng khiến cho lòng tôi ẩn ẩn chút gì đó rung động, nhớ về cái gì như xa như gần, từng rất quen thuộc nhưng đã trở nên quá đỗi xa xôi, như là thứ gì đã bỏ quên trong ngăn tủ kí ức bụi bặm, dẫu có cố sức dọn dẹp kiếm tìm cũng không thể tìm ra.

Và tháng chín của tôi ơi, tôi yêu tháng chín biết nhường nào, yêu từ những điều nhỏ nhặt nhất nhưng vẫn khiến lòng tôi phải cẩn thận khắc ghi, từng chút từng chút một. Tháng chín sắp qua rồi, mà tôi thì mới vừa bắt đầu nhận ra, thật đáng tiếc. Nhưng chuyện gì đến và đi, cũng đều có lí do của nó, không phải sao ? Và tháng chín kết thúc, là để nhường chỗ cho tháng mười sắp đến, và lại có những điều mới lạ chờ ta.

Vậy thôi, tạm biệt tháng chín nhé.

Tháng chín về theo làn gió heo may
      Cái nắng nhạt cứ hao gầy đi mãi
                    Mưa bất chợt giăng vào lòng khắc khoải
        Lá đổi mùa xào xạc cả chiều thu

( St)

Tác giả: Hồng Phương