Tôi của mười năm sau, bạn sống tốt chứ?

    Không biết bạn còn nhớ mục đích năm mười tám tuổi tôi viết bức thư này gửi cho bạn không? Thời tiết những ngày cuối năm học rất nóng, thỉnh thoảng ngồi trong lớp lại có đứa giãy lên đòi lắp điều hòa. Mọi người chuyền tay nhau những quyển sổ lưu bút nhỏ xinh, trong ảnh là nụ cười tươi rói. Tôi là người hay quên, thường bị chúng bạn trêu là não cá vàng, vì thế tôi muốn viết cho bạn vài dòng. Để mười năm sau, dù bạn có trở thành người như thế nào đi nữa, cũng đã có tôi giúp bạn ghi nhớ quãng thời gian tươi đẹp của tuổi mười tám này.

Bích Phương (trên cùng thứ hai từ trái sang) cùng các bạn cùng lớp

    Ba năm trung học phổ thông khi lên lớp mười hai mới cảm thấy thật ngắn ngủi. Mọi thứ diễn ra đều rất nhanh, chúng tôi tiễn các anh chị khóa trên ra trường, rồi đón các em khóa dưới. Thỉnh thoảng trong lớp lại có đứa than thở: “Sao nhanh thế nhỉ? Ước gì giờ chúng mình chỉ mới vào trường thôi.” Có thể chúng tôi năm đó chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng lên đại học, nhưng giây phút đó đứa nào cũng muốn mình được bé lại. Chúng tôi thật là mâu thuẫn phải không?

    Tôi của mười năm sau, bạn có còn nhớ ước mơ của bạn năm mười tám tuổi không? Đừng cố gắng nhớ lại làm gì, bởi vì bạn lúc đó chẳng có ước mơ gì cả. Khi viết bức thư này, tôi vẫn đang đi tìm câu trả lời cho chính mình. Con bé ngồi cạnh tôi có ước mơ thi vào Đại học Ngoại Thương từ khi nó còn bé, đến giờ nó vẫn theo đuổi ước mơ đó. Một người bạn khác của tôi thì muốn đỗ cùng trường đại học với người nó yêu. Tôi không có người yêu, và cũng chẳng có ước mơ gì to lớn. Nhưng tôi không cảm thấy mình tội nghiệp. Bởi vì mười năm sau, bạn sẽ cho mọi người biết câu trả lời của tôi năm đó. Tôi tin tưởng ở bạn.

    Xin hãy sống thật tốt, để khi mười năm đọc lại bức thư này, bạn sẽ thấy những điều tôi lo lắng là thừa thãi. Đỗ đại học là mục tiêu của bạn, nhưng cuộc sống sau đó lại càng quan trọng. Đừng đua đòi theo những người khác, bố mẹ sức khỏe rất yếu. Năm lớp mười, bố hỏi tôi có thích Ipad không, rồi lai tôi đi mua luôn một cái. Tôi rất ngạc nhiên, nhưng không suy nghĩ nhiều. Về sau nghe kể, bố tưởng bị ung thư dạ dày, sắp chết, nên cứ hỏi tôi thích cái này cái kia không bố sẽ mua. Tôi đã khóc rất lâu. Năm lớp mười hai, những ngày gần Tết, ông ngoại mất đột ngột, tôi đã rất lâu không đến thăm ông vì hết lí do này đến lí do khác. Tôi có hứa trước mộ ông, sẽ chăm sóc tốt bà ngoại, thường xuyên đến thăm họ hàng. Tôi của mười năm sau, xin hãy thực hiện lời hứa đó.

   Phải nhớ đi họp lớp đầy đủ, và làm thế nào đó để lôi được cả lớp đi, không thiếu một ai. Bạn là lớp phó cơ mà. Không biết khi họp lớp sẽ như thế nào nhỉ. Ai sẽ lấy chồng lấy vợ sớm nhất, còn ai vẫn độc thân. Không biết bạn sẽ dẫn ai đến họp lớp, hay vẫn đang tận hưởng cuộc sống của cô gái sắp ba mươi tuổi. Tôi thực sự rất tò mò.

   Giữ gìn sức khỏe và sống thật hạnh phúc, có thể bạn không phải là người thành công nhất, nhiều tiền nhất, xinh đẹp nhất, nhưng hãy trân trọng những gì bạn đang có. Nhất là những người cùng bạn trải qua mười năm này, và rất nhiều năm về sau.

Đặng Bích Phương mười tám tuổi

Ngày 10 tháng 5 năm 2015

52 ngày trước kì thi đại học

15 ngày còn là học sinh

Tác giả: Đặng Bích Phương